Chiếc vòng sắt trạm hình vòng – Truyện sex hay mỗi ngày | Đọc càng nhiều, đụ càng giỏi! – Truyện sex hay mỗi ngày

Phần 1

Tại phòng chờ sân bay San Francisco, bà Tân ôm Bình và nói:

– Tôi rất vui khi được sang Việt Nam gặp anh Hùng lần này. Hãy cố gắng tìm hiểu thêm và vui chơi cùng Yến nhé. Con dâu tương lai đã chọn cho bạn từ khi còn nhỏ. Phải biết cô là đứa con gái yêu quý duy nhất của ông Hùng.

Bình ôm chặt mẹ vào lòng.

– Tôi nhớ lời mẹ dặn. Tôi sẽ cố gắng học hỏi anh Hùng nhiều điều. Thôi mẹ về đi. Đã đến lúc tôi phải lên máy bay.

Bà Tân thò tay vào túi lấy ra một gói vải đỏ. Cẩn thận mở gói vải và lấy ra một chiếc mặt dây chuyền bằng đất nung. Trên mặt dây chuyền có hình một con bọ cạp đen với chiếc đuôi cong được khắc một cách sống động trên tháp Chăm một cách tỉ mỉ. Bà Tân đeo chiếc vòng cổ và mặt dây chuyền vào cổ con trai.

– Đây là lá bùa được một thầy cúng người Chăm tặng cho cha tôi khi ông còn là quân nhân. Bây giờ mình sẽ theo Bác Hùng đi khám phá các ngôi mộ của người Chăm. Tôi hy vọng nó sẽ mang lại cho bạn sự bình yên.

Bình hôn lên má mẹ.

– Cảm ơn mẹ.

Anh xách vali đi tới cổng soát vé. Chỉ ít phút sau, máy bay cất cánh, chở người đàn ông Việt Nam trở về quê hương sau nhiều năm xa cách.

Máy bay bay qua vùng Vịnh. Bình nhìn qua cửa sổ những con đường tấp nập xe cộ qua lại nhỏ dần rồi bị mây trắng che khuất. Chiếc ghế cạnh Bình là một ông già người Chăm. Ông già có khuôn mặt nhăn nheo và làn da rám nắng. Hình như anh cũng đã về Việt Nam thăm gia đình. Máy bay bay được một lúc. Một cô hầu bàn từ trên đi xuống đưa đồ ăn cho ông già và Bình. Khi anh đưa tay ra nhận đồ ăn. Ông lão nhìn chăm chú vào cổ tay Bình. Anh ta dường như đặc biệt chú ý đến chiếc vòng tay sắt có khắc hình rồng của mình. Đột nhiên ông đưa bàn tay khẳng khiu của mình ra nắm lấy cổ tay Bình và nói:

– Bạn lấy chiếc vòng tay này ở đâu?

Bình mỉm cười.

– Một người bạn gái đã đưa nó cho tôi.

Ông già lại hỏi:

– Cô ấy có phải là nhà địa lý không?

Hơi bất ngờ trước câu hỏi ngớ ngẩn của ông lão, nhưng Bình cũng trả lời:

– Không. Nhưng bố cô ấy là nhà khảo cổ học. Ông đang tìm kiếm những ngôi mộ cổ của các vị vua Chăm.

Ông già thở dài. Buông tay Bình ra, lẩm bẩm điều gì đó anh không nghe rõ. Bình hơi ngạc nhiên nhưng thấy ông lão không nói thêm gì nữa nên tôn trọng sự im lặng của ông. Anh nhặt vài miếng bánh mì vừa nhấm nháp vừa nghĩ về vị hôn thê của mình sau hơn mười năm xa cách…

Ánh đèn dần mờ đi. Mọi người bắt đầu đi ngủ. Bình kéo chăn cao lên người. Thời gian trôi qua thật chậm. Bình lấy cuốn sách về người Chăm mà anh mua cách đây mấy tháng ra đọc. Cuốn sách thực sự thú vị, được viết bởi một linh mục người Pháp. Ông cũng là một nhà khảo cổ học. Vì vậy, những điều được ghi lại trong cuốn sách này khiến Bình rất thích thú. Anh say mê đọc sách cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay.

Từ sân bay, Bình gọi taxi đi thẳng ra ga tàu và lấy ngay giấy tờ để đi Phan Rang. Ngồi trên tàu hỏa. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy khung cảnh bên ngoài ùa về phía sau khiến anh tràn ngập niềm vui vì sắp được gặp trực tiếp Yến.

Mỗi lần tiếng còi tàu vang lên, Bình lại càng sốt ruột hơn. Những cánh đồng xanh Nam Bộ thoáng qua trước mắt khiến Bình nhớ về tuổi thơ, thuở còn là cậu học sinh vào trường làng học tập…

Chẳng bao lâu, núi đồi trùng điệp của miền Trung vụt qua cửa sổ tàu. Quê hương anh đẹp quá. Bình tự nhủ sau đám cưới, anh sẽ phải cùng người yêu đi khắp mọi miền đất nước, để bù đắp cho những tháng ngày tị nạn, xa quê hương, ở những miền đất xa lạ buồn bã.

Đoàn tàu đang chạy về vùng đất từng thuộc về người Chăm. Bình giơ chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay lên xem. Con rồng tự nhiên di chuyển trên cổ tay anh. Bình hốt hoảng dụi dụi mắt, chăm chú nhìn chiếc vòng tay. Ánh sáng chói lòa làm anh chói mắt. Nhưng chẳng bao lâu, chiếc vòng tay đã trở lại bình thường. Sau một thoáng ngạc nhiên, Bình đưa tay xoa nhẹ chiếc vòng tay lạ. Hình ảnh con rồng vẫn im lặng trên vòng sắt lạnh lẽo.

Bây giờ cồn cát chạy dài vô tận, lao qua cửa sổ tàu. Tiếng còi tàu thỉnh thoảng lại vang lên. Và ngay sau đó, âm thanh của tàu chậm lại. Sau đó dừng hẳn ở ga.

Bình bước xuống xe. Nhìn hoang mang. Xa xa, tháp Chăm đứng lẻ loi trong nắng chiều ảm đạm.

Bình đã chờ đợi rất lâu. Đi đi lại lại trong nhà ga. Một người đàn ông đi phía sau Bình nhanh chóng vượt qua anh. Bình nắm lấy tay anh và kêu lên:

– Bác Hùng.

Người đàn ông quay lại. Anh cau mày nhìn Bình. Tiếng cười của một cô gái vang lên từ phía sau. Bình quay lại thì thấy một cô gái đang đứng cạnh một người đàn ông trông rất quen. Anh biết ngay cô gái đó chính là Yến, vợ sắp cưới của anh, đứng cạnh giáo sư Hùng. Bố vợ tương lai.

Yến cười nói:

– Anh Bình phải không? Bố tôi là người đàn ông này, không phải người đàn ông kia.

Nói xong cô lại cười như giễu cợt.

Bình ngơ ngác một lúc rồi nhanh chóng buông người đàn ông lạ mặt ra và nói:

– Xin lỗi, thưa ngài. Xin lỗi, tôi nhầm người rồi.

Giáo sư Hùng vui vẻ dang tay bước về phía Bình.

– Đó là cái chai phải không? Tôi rất vui được gặp bạn ở đây.

Bình cúi đầu chào GS Hùng:

– Vâng thưa ngài, tôi vừa mới đến.

Hai người ôm nhau vui vẻ.

Yến vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên môi, cô nói:

– Bạn có chắc người đàn ông này là bố tôi không?

Bình buông giáo sư Hùng ra và nói với Yến:

– Yến đấy à? Đọc thư, xem ảnh không bằng gặp mặt trực tiếp. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của anh, anh lại may mắn được cưới một người đẹp như em.

Yến ngượng ngùng kêu lên, núp sau lưng bố.

Giáo sư Hùng chỉ vào một chiếc xe Jeep đậu gần đó và nói:

– Được rồi, chúng ta về nhà thôi.

Ba người leo lên xe. Chiếc xe lao về phía trước, để lại bụi và cát phía sau. Một lúc sau, chiếc xe chạy trên con đường đất và sỏi ngoằn ngoèo. Từ xa, Bình nhìn thấy vài căn lều bạt lớn dưới chân đồi. Và trên đỉnh đồi là tháp Chăm bằng gạch đỏ loang lổ.

Xe dừng cạnh khu vực lều trại.

Giáo sư Hùng nói:

– Hãy quay về lều và ăn gì đó cho no bụng. Sau đó chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Ông hy vọng với góc nhìn của những người đi du học về, chắc chắn sẽ có thêm những kỹ thuật hiện đại hơn cho ngành khảo cổ còn nghèo nàn ở nước ta.

Bình mỉm cười nói:

– Ừ, tôi không dám. Tôi chỉ hy vọng bạn có thể dạy tôi nhiều hơn nữa.

Ba người xuống xe đi vào trong lều. Tài xế đi theo sau vali của Bình. Sau bữa tối, Bình suy nghĩ miên man về những điều Giáo sư Hùng nói. Quả thực, những gì anh học ở trường ở Mỹ hoàn toàn khác với thực tế ở Việt Nam.

Bình nằm trên giường, lăn qua lăn lại rồi quay lại. Ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ căn lều mờ ảo. Chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ Bình tuột ra khỏi áo. Bình nhặt lên và nhìn. Con bọ cạp trong mề đay đột nhiên cử động như con rồng trên chiếc vòng tay của mình khi vẫn đang ngồi trên tàu. Có tiếng cú hú và tiếng vỗ cánh. Bình giật mình đứng dậy dụi dụi mắt.

Chiếc mề đay trở lại bình thường.

Bình từ từ nằm xuống. Đột nhiên ở cửa lều. Một bàn tay đen thò vào. Kéo rèm lên. Và, từ từ, cả cánh tay quấn băng trắng thò vào. Sau đó, một xác ướp giống như trong Kim tự tháp Ai Cập xuất hiện.

Bình ngồi dậy. Miệng há hốc, mắt trợn ngược, kinh hãi. Có tiếng cười the thé.

Yến thò đầu vào nói:

– Nhà khảo cổ nước ngoài vẫn sợ ma à?

Yến vui vẻ bước vào lều. Cô đứng cạnh xác ướp, nắm lấy vai ông. Người mẹ giơ tay tháo lớp băng quấn quanh mặt và cười. Y nói:

– Cô Yến mời tôi đến dọa cậu. Không có ma ở đây.

Yến quay sang người mặc quần áo xác ướp và nói:

– Đây là anh Tạ. Một chuyên gia quảng cáo của đài truyền hình địa phương đến quay quảng cáo cho một công ty băng cứu thương.

Bình đứng dậy bắt tay Tạ rồi nói:

– Anh làm tôi sợ chết khiếp.

Tạ cười.

– Nghe cô Yến, anh là người yêu của cô ấy. Vừa tốt nghiệp ngành khảo cổ học ở Mỹ. Tôi đến gặp và chào anh ấy vì tôi phải về nhà ngay cho kịp giờ phát sóng.

Bình nhìn Yến, mỉm cười rồi nói với Ta.

– Tôi rất may mắn khi được gia đình Yến hứa hôn từ khi còn nhỏ. Nhưng đừng nghe những gì cô ấy nói về tôi mà phạm sai lầm nhé.

Yến cười khúc khích.

– Tôi không nói điều đó tốt cho bạn.

Bình cười.

– Được, tốt lắm.

Ta nói:

– Có lẽ hơi muộn một chút. Tôi phải về nhà vì anh em tôi đang đợi ngoài xe.

Bình nói:

– Anh phải về nhà ngay. Vì thế xin hẹn gặp lại các bạn vào những ngày tới. – Vâng, xin chào.

Tạ bước ra ngoài. Bình và Yến cũng ra khỏi lều và chở Tạ về nhà. Mười bước loạng choạng dưới ánh trăng mờ ảo như bóng ma, đi tới chiếc ô tô đậu bên ngoài.

Bình nắm tay Yến nói:

– Bây giờ tôi có thể nói chuyện riêng với anh. Khí hậu thật ấm áp phải không?

Yến nói.

– Gặp được em rồi, em có thất vọng không?

Bình bước lại gần Yến. Hai người đi bộ lên đồi.

– Tôi không những không thất vọng mà còn yêu đời hơn bao giờ hết.

Yến tựa đầu vào vai Bình thì thầm:

– Bạn nói rất hay.

Có lẽ bây giờ là lúc Bình mạnh dạn hơn. Từ sáng đến giờ, trước mặt mọi người, anh phải tỏ ra chững chạc, nhất là trước mặt bố vợ tương lai. Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta. Đặc biệt là ý định Yến dắt nhau lên đồi ngắm trăng, Bình chắc hẳn đủ thông minh để hiểu rằng cô có ý tạo cơ hội để anh đến gần cô hơn.

Thấy em tựa đầu vào vai tôi. Bình vòng tay qua eo Yến, kéo cô lại gần. Bộ ngực cô gái ép sát một bên khiến Bình ngây ngất.

Đi ngang qua một bụi cây. Bình dừng lại. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má Yến. Dường như cô vừa mới ngẩng mặt lên, đôi mắt từ từ nhắm lại chờ đợi. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều muộn. Đặc biệt là bụi cây mọc um tùm bên cạnh, che khuất tầm nhìn của mọi người dưới chân đồi. Nụ hôn nhẹ nhàng lên má biến thành một cơn lốc tình yêu cuồng nhiệt.

Hai môi khép chặt lại. Trời đất dường như đang quay cuồng. Gió xoáy vào lòng người yêu nhau. Hai cơ thể ép vào nhau thành một khối. Nụ hôn đầu tiên của cô gái vừa gặp được người yêu sau bao năm chờ đợi đã tràn ngập.

Cô để tay người yêu sờ soạng cơ thể mình. Những ngón tay khỏe mạnh của anh ấy thật thần thánh làm sao. Cô muốn ngất đi trong cơn bão tình yêu ngây ngất đó.

Hai người chậm rãi đi vào trong bóng tối. Phía trên, tháp Chăm mờ ảo dưới ánh trăng thật huyền ảo…