Truyện Sex: Ma nữ nhập tràng

Truyện ngắn tâm linh – kinh dị “Ma nữ nhập hồn” được viết vào những năm 70 của thế kỷ trước, khi tác giả Kiều Diễm My còn ở Sài Gòn, miền Nam Việt Nam. Sau đó, tác giả sang Mỹ định cư. Ngoài ra, hiện tại chưa có nhiều thông tin về tác giả Kiều Diễm My.

Phần 1

Tiết học lý thuyết chuyên đề “Phân tâm học, thần kinh ngoại cảm” trôi qua, vẻ uể oải trên gương mặt học sinh được thay thế bằng nét mặt rạng rỡ, vui tươi khi các em lần lượt ra khỏi giảng đường. Nhóm sinh viên chỉ có 25 người, bao gồm cả nam và nữ. Họ rất ngưỡng mộ và yêu thương nhau, gần như anh em ruột thịt. Sau 5 năm miệt mài trau dồi kiến ​​thức y khoa, họ đã làm quen với nhiều căn bệnh và những ca phẫu thuật cơ thể. Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời sinh viên là những đêm trực ở nhà xác. Mỗi ca có ba học sinh, hai nam và một nữ. Họ đã làm quen với nhiều cơ quan nội tạng, nội tạng của những xác chết không có người nhận. Sinh viên y khoa không bị ảnh hưởng bởi sự mê tín hay chủ nghĩa tâm linh. Tuy nhiên, không có học sinh nào có thể vượt qua nỗi sợ ma. Tâm trí các em dường như bị ám ảnh, bởi chẳng có cậu bé nào chưa nghe bố mẹ kể chuyện ma ít nhất một lần trong đời. Tình trạng tự kỷ ám thị là điều không thể tránh khỏi trong những đêm trực ở nhà xác. Tất nhiên, đối với các nữ sinh, việc phải chịu đựng sự tra tấn mỗi đêm trong ca trực nếu hai người đàn ông không phải là những chàng trai ga lăng và khéo léo. Tối nay thứ Tư hàng tuần bộ ba Hoài Thu, Minh Cao và Ngô Vũ đến trực. Khi đi qua bảng thông báo, Vũ không còn quán tính nhưng anh ngạc nhiên, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cái tên quen thuộc Hoài Thu được thay thế bằng cái tên Hải Yến. Cô sinh viên nhà giàu kiêu ngạo vì không chỉ xinh đẹp mà còn là học sinh giỏi nhất lớp. Ngọc Vũ hỏi bạn: – Minh Cao, sao tối nay Hoài Thu lại bỏ mình? Bạn có bị bệnh không? – Anh hỏi cô ấy, tại sao lại hỏi tôi?

Ngọc Vũ trêu bạn:

– Tôi nghĩ giữa tôi và bạn có một mối quan hệ thân thiết. Bạn bè đâu rồi sao phải giấu nhau?

Minh Cao trợn mắt đỏ mặt:

– Này top nói sai ý tôi rồi mong anh giúp đỡ. Tôi yêu bạn, vâng. Tôi là một anh chàng đẹp trai, một đứa trẻ nhà nghèo, và tôi muốn nhìn vào đó.

Vũ cười kéo vai bạn mình, tỏ vẻ bí mật:

– Hãy quên vụ Hoài Thu đi. Nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy khiến tôi ớn lạnh. Con gái kiểu gì mà mở miệng dữ tợn thế? Bạn báo cáo tình hình “phe địch” cho tôi. – Kẻ thù? Bạn đang đề cập đến ai? Minh Cao ngơ ngác hỏi bạn mình. – Anh chỉ giả vờ ngây thơ thôi. Thế thì cô Hải Yến chứ còn ai nữa?

Ngọc Vũ ngáp dài, trừng mắt nhìn bạn mình với ánh mắt háo hức chờ đợi. Ông biết Minh Cao vốn là thợ đất, biết mọi chuyện nên nói:

– Đừng nói dối nữa. Kể cho anh nghe, chiều mai anh trực, anh sẽ đãi em một tô phở hiếm với một xô nước dùng béo ngậy. Bạn có thể chịu đựng được không?

Minh Cao cười khúc khích trong cổ họng và nói đùa:

– Tiền đi trước là tiền thông minh bạn ạ. Rất mong được nghe về câu chuyện tiếp theo. Ôi chúa ơi. Bạn luôn mắc sai lầm. Ừ thì đi đi. Nhưng nếu thất hứa thì sẽ chết… – Tôi vẫn nói như một quý ông người Hoa. Tôi tin là nó đã kết thúc.

Họ đưa nhau đến một quán phở bình dân trong ngõ Ngô Gia Tự, vừa húp vừa “ngốn” hai tô phở lớn trừ bữa trưa, đồng thời kể chuyện về cô bạn gái sinh viên sẽ trực ca đêm cùng mình.

Đó chính là con trai doanh nhân Hoàng Trí. Ông Trí nổi tiếng là Vua trà của Đà Lạt với khối tài sản trị giá hàng tỷ USD. Nhưng ông chỉ có hai cô con gái là Thùy Linh và Hải Yến. Tuy nhiên, vào năm 16 tuổi, khi Thùy Linh từ Sài Gòn đi nghỉ hè về, xe của cô không may bị lật dọc đường. Cô gái và 5 hành khách đã thiệt mạng. Từ đó, rất nhiều tình yêu thương của doanh nhân đổ vào cô con gái thứ hai. Sau khi thi tốt nghiệp cấp 3, Hải Yến được cho là sẽ sang Australia học Quản trị kinh doanh. Nhưng Hải Yến khác với những cô gái trẻ con nhà giàu thích du học. Cô chỉ thích đi học ở quê vì cô không nỡ xa quê hương dù chỉ một ngày chứ đừng nói đến bốn năm dài đằng đẵng. Hải Yến học rất giỏi toán và đam mê môn sinh học, môn học tự nhiên nhất. Nhờ đó, cô đã vượt qua kỳ thi y khoa với điểm trúng tuyển cao và được nhiều tờ báo khen ngợi.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, Hải Yến giờ đã là sinh viên y khoa nổi tiếng học giỏi. Năm nào tôi cũng đạt điểm xuất sắc trong kỳ thi thăng cấp. Bên cạnh đó, Hải Yến vẫn là một cô gái duyên dáng, đáng yêu. Cô từng được chọn là nữ hoàng sắc đẹp thanh lịch của ngành Y. Tất nhiên, các bác sĩ tương lai đều hy vọng mình sẽ là người chiến thắng trong việc chinh phục trái tim của quý cô quyến rũ này.

Chỉ có Ngọc Vũ đứng ngoài cuộc, người ngoài cuộc vì mục tiêu của anh là Hoài Thu. Hơn nữa, Vũ hiểu gia đình mình quá nghèo nên làm sao dám mơ lớn. Làm thế nào một con cóc có thể muốn leo lên một cái thang? Hai người trở lại giảng đường vào buổi chiều. Điều bất ngờ xảy ra khiến Ngọc Vũ bối rối là Hải Yến tự động đến tìm anh. Không có vẻ kiêu ngạo hay cao ngạo như các bạn sinh viên nói:

– Anh Vũ, hình như tối nay Hải Yến trực cùng anh và anh Cao phải không?

Ngọc Vũ chưa kịp trả lời thì Minh Cao đã ranh mãnh nói:

– Đúng vậy. Hải Yến có bất mãn điều gì không? – Ừ, không có gì đâu. Yến vẫn vui chứ? Đứng mãi với hai đệ tử lang thang, Yến chán chết.

Ngọc Vũ trố mắt cười, có ý trêu chọc cô gái:

– Vậy nếu bạn cũng gặp phải 2 kẻ lừa đảo khác thì sao?

Hải Yến cười khúc khích và vui vẻ trả lời:

– Đó là duyên phận của Yến với đàn ông. Tôi phải chịu đựng nó, nhưng tôi không biết làm thế nào. – Ngọc Vũ chỉ đùa để hủy hoại Yến thôi. Chúng tôi lại là Yến.

Ngọc Vũ đấm đau vào vai bạn rồi mắng:

– Anh chàng này lúc nào cũng hài hước. Bởi vì chúng ta không thể uống được một giọt rượu như phụ nữ. Bởi vậy Cao mới dùng cách so sánh như vậy, Yến hiểu.

Hải Yến cười lớn. Cô cảm thấy thực sự vui vẻ khi trò chuyện với hai người bạn mới. Đặc biệt là vì dù học cùng lớp đã lâu nhưng cô và Vũ vẫn không thân thiết. Cô mím môi:

– Nếu vậy bạn có thể cho Yến tham gia hội được không? – Hiệp hội gì vậy Yến? Vũ vô tư không hiểu cô gái có ý gì. – Vậy thì hãy “cứ” uống nước ngọt của hai anh chàng lần nữa nhé.

Cả ba nhận ra điều đó, họ nhìn nhau và mỉm cười hồn nhiên. Ngọc Vũ cũng vô tình không nghĩ đến Hoài Thu vào lúc này bởi Hải Yến gần như đã chiếm trọn tâm hồn anh. Chuông reo, ba người vẫn tiếc nuối cuộc trò chuyện còn dang dở. Họ chào tạm biệt tại cổng trường Đại học Y và hứa sẽ gặp lại nhau khi làm nhiệm vụ tại nhà xác thành phố.